Ly hôn không đáng sợ nếu mình làm chủ được bản thân và đủ bản lĩnh để đương đầu với sóng gió, đủ mãnh mẽ để không yếu mềm.
Cả một thời gian dài, chắc kéo dài gần tháng, đêm nào cũng vậy, cứ 12h, cô bạn thân lại nhấc máy gọi. “Bà à, tôi không ngủ được. Nghĩ đi, nghĩ lại. Nghĩ quẩn, nghĩ quanh. Vậy, ly hôn có đáng sợ không?”.
Nó hành mình như thế là cùng. Đêm nào cũng không cho người khác ngủ và cứ nhai đi nhai lại cái điệp khúc đó. Nói thì nói vậy nhưng không lỡ mắng con bạn thân nhất, lại phải trải lòng, phải khuyên, phải động viên.
Bạn tôi, xinh, dễ thương. 40 tuổi nhưng nhìn chỉ như 35. Khuôn mặt nhỏ, dáng người nhỏ nên càng nhìn càng trẻ. Đàn bà 40 tuổi, chín cả về suy nghĩ, và thành đạt trong sự nghiệp. Là trưởng phòng kinh doanh của một tập đoàn lớn, thu nhập khoảng 100 triệu đồng/tháng. Đó là khoản thu nhập cố định còn cô ấy có công ty riêng, lợi nhuận chắc nhiều hơn nữa.
Đi xe hạng sang, điện thoại đời mới nhất, túi LV hoặc Gucci…Nói chúng nhìn bạn tôi toát lên sự lịch lãm, sang trọng và đúng với câu “phụ nữ số hưởng”.
Ảnh minh họa
Mà nếu nhìn vào cuộc sống của cô ấy thì đúng thật. Làm dâu trong gia đình quyền thế, chồng cũng có chức sắc, con cái ngoan ngoãn, sự nghiệp thăng tiến. Đời mỗi người chỉ cần như thế thôi chứ cần gì nữa. Vậy đấy, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu. Chỉ có ai trong chăn mới biết trong chăn có rận. Còn nếu thiên hạ nhìn vào thì lúc nào cũng gato bởi “cô ấy là người phụ nữ số sướng toàn diện”.
Chơi với nhau từ bé nên tôi rất hiểu bạn tôi. Thấu rõ hoàn cảnh và cuộc sống của cô ấy. Gia đình bạn tôi cũng thuộc vào hàng khá giả ở tỉnh lẻ. Ra trường được mai mối với người chồng bây giờ. Và sau nửa năm tìm hiểu, một đám cười hoành tráng diễn ra tại một khách sạn bậc sang ở thủ đô Hà Nội.
Tù tì 5 năm, cô ấy sinh cho nhà chồng hai thằng cháu trai bụ bẫm. Công việc thì nhàn hạ, chủ yếu ở nhà trông con. Nhưng nhàn là nhàn về công việc chân tay, như không phải làm việc nhà vì có giúp việc, không phải quá lo lắng về tiền bạc. Tuy nhiên áp lực tinh thần thì đúng là không gì có thể kể hết mà cũng chả dám kể với ai.
Đi làm giờ hành chính, không được la cà bạn bè, mua sắm, về nhà đúng giờ. Đi nhẹ nói khẽ cười duyên, 1 dạ, 2 thưa. Ở nhà chồng không dám nói to, không có chuyện nói lên ý kiến cá nhân. Bố chồng làm to nên ý của ông là ý trời, mẹ chồng cũng phải tuân theo.
Bạn tôi tốt nghiệp loại giỏi về ngành Luật nhưng ông không cho ra làm ngoài, bắt vào tập đoàn làm nhưng chỉ làm nhân viên hành chính bình thường để không quá bận bịu.
Còn ông chồng cũng đi du học nước ngoài về nhưng cứ như cậu ấm. Bố nói gì nghe như người máy. Sống nguyên tắc, cứng nhắc, coi thường vợ ra mặt vì không đi du học như mình. Kinh tế trong gia đình, tuy bạn tôi không phải lo nhưng mà mọi thứ cô chả có quyền hành gì. Nói không được nói, cãi không dám hé răng. Cô sống như cái bóng, sáng tối vật vờ ngày nọ qua ngày kia.
Nhưng rồi một ngày cô chợt bừng tỉnh, khi vô tình biết chồng có bồ. Cô không lấy làm đau buồn bởi mối quan hệ này thực chất không xuất phát từ tình yêu. Cô né đụng chạm chồng, né trò chuyện, cả hai chỉ gặp nhau trong bữa ăn còn lại cô lấy cớ chăm con để cùng ngủ với hai đứa. Chồng cô có bồ nên việc kia cũng chả mặn mà gì nên cũng không mảy may đề phòng.
Tôi vẫn nhớ một câu của một người bạn đại ý như này: “Tan chưa chắc đã xấu mà Hợp chưa chắc là tốt. Đóng cánh cửa này có cánh cửa khác mở ra”
Cũng trằn trọc suy nghĩ đến bạc tóc, cô quyết định thay đổi công việc. Dù bị phản đối nhưng cô chuyển sang bộ phận kinh doanh. Sang môi trường mới như cá gặp nước và với năng lực vốn có như bị cất đi bao lâu nay, cô thẳng tiến đi lên. Công việc phát triển phất lên như vậy, vì làm trong tập đoàn lớn nên cơ hội kiếm tiền cũng thuận lợi. Chỉ trong 2 năm trong tay cô đã có khoảng 5 tỷ làm vốn. Cô vừa làm ở tập đoàn, vừa mở công ty riêng, mối quan hệ mở rộng, các hợp đồng kiếm được bội thu.
Mọi thứ cô làm chỉ để chứng minh cô không ăn bám, không sống sau cái bóng của bố chồng, của chồng. Nếu cho cô ra ngoài biển lớn cô cũng có thể bơi được. Khi tiền đã có, mối quan hệ nhiều hơn, thì cũng đồng nghĩa với việc tình cảm vợ chồng của cô nhạt dần theo năm tháng. Ông chồng vẫn chung thành với tình yêu đích thực, tiền kiếm được và thời gian đều dâng hiến cho bồ hết. Cô có trong tay tất cả bằng chứng việc anh ta phản bội cô. Nhưng nhìn hai đứa trẻ, cô không lỡ lòng dứt được.
Cuộc sống cứ kéo dài như thế quả thật đáng sợ. Nó như mũi dao mỗi ngày dí một sâu vào trái tim, nhưng máu lại không rỉ. Việc cô ly hôn không khó nhưng mà vì danh dự gia đình, vì con, cô chưa đủ can đảm. Nhưng không ai sống giả tạo mãi được, chính ví thế gần như tối nào cô cũng lặp lại câu hỏi: “ly hôn có đáng sợ?”.
Ly hôn không đáng sợ nếu mình làm chủ được bản thân và đủ bản lĩnh để đương đầu với sự soi mói của thiên hạ, đủ kiên cường để vượt qua cám dỗ, đủ mãnh mẽ để không yếu mềm.
Ly hôn không phải là việc gì xấu xa, bởi không còn tình yêu nên giải thoát. Hãy sống vì chính mình để con cái được yêu thương.
Cũng giống như nhiều buổi tối khác, đúng 12h cô bạn gọi điện cho tôi nói rằng: “Tôi đã viết đơn và bố bọn trẻ đã ký. Mọi thứ kết thúc để mở đầu một cuộc đời mới. Ly hôn đáng sợ hay không thì cũng sẽ phải đối mặt. Từ giờ hứa sẽ không hỏi câu đó nữa”.
Tôi vẫn nhớ một câu của một người bạn đại ý như này: “Tan chưa chắc đã xấu mà hợp chưa chắc là tốt. Đóng cánh cửa này có cánh cửa khác mở ra”./.
Theo PV/VOV.VN
https://vov.vn/tinh-yeu-gia-dinh/ly-hon-co-dang-so-1029448.vov