Cả đời này chắc hẳn tôi không thể nào quên được cái ngày đi đẻ hôm ấy, giờ nghĩ lại vẫn thấy uất ức, tức giận vô cùng.
Người ta thường nói: "Đàn ông đi biển có đôi. Đàn bà đi biển mồ côi một mình". Tôi chính là một điển hình, không những thế ngày đi đẻ tôi còn gặp lại người yêu cũ, cũng chính là bố của đứa trẻ. Mà lại gặp nhau trong một hoàn cảnh không thể oái ăm hơn.
Vừa tròn một tuần tôi chính thức làm mẹ đơn thân. Ngày nay có lẽ khái niệm "mẹ đơn thân" không còn xa lạ với mọi người nữa, hay thậm chí còn là trào lưu trên một số confession. Đã lựa chọn con đường này, có nói ra người khác cũng khó mà thông cảm được. Tôi biết. Con đường phía trước sẽ vô vàn chông gai. Nhưng tôi cũng biết. Tôi sẽ không bao giờ hối hận.
Những ngày mới sinh, khi người ta đến thăm tôi, dù có thể hiện ra hay không, đa phần đều mang theo cái nhìn ái ngại. Có người còn chẳng ngần ngại nói thẳng:
“Người ta có chồng lo còn chẳng biết thế nào. Cháu như này, liệu có nuôi được con không”.
Tôi đã nghe hoặc đọc quá nhiều những lời như vậy, từ khi tôi quyết định giữ đứa trẻ cơ. Tôi chỉ thấy buồn. Đúng là tôi đã chọn sai người để yêu. Anh ta sống vừa tùy tiện lại vừa vô trách nhiệm. Chính anh ta là người đề nghị chúng tôi sống thử trước, vậy mà khi nhìn vào que thử hiện lên 2 vạch, anh ta thản nhiên:
“Tất cả đều do em mà, nếu ngay từ đầu em chịu uống thuốc tránh thai thì không có chuyện gì rồi”.
Giờ nhớ lại, tôi lại cảm thấy may mắn vì khi đó đã sáng suốt quyết định giữ đứa trẻ và vứt bỏ hạng người như anh ta. Tôi không thể nào hiểu được người đàn ông ấy, gần 30 tuổi, và thốt ra những lời nặng nề tàn nhẫn như vậy khi nghe tin mình sắp có con. Đến cuối cùng, anh ta vẫn chỉ là muốn thoái thác trách nhiệm, không chấp nhận đứa trẻ trong bụng.
Ngay hôm sau tôi nghe tin anh ta chuyển phòng trọ, thay đổi nơi làm việc và cắt đứt toàn bộ liên lạc từ đó. Tinh thần tôi lại càng thêm suy sụp đau đớn.
Thiệt thòi nhất vẫn là tôi và gia đình mình. Suy nghĩ kỹ, tôi quyết định về kể hết sự thật cho bố mẹ rồi xin bố mẹ cho giữ lại và sinh đứa trẻ ra. Ban đầu, ông bà vô cùng sốc, nhưng rồi dù gì thì vẫn là con cháu ruột thịt. Bố mẹ đành chấp nhận cho tôi sinh đứa trẻ và còn chăm sóc cưu mang tôi trong suốt thời gian bầu bì.
Thấm thoát hơn 9 tháng trôi qua, ngày tôi được chính thức gặp mặt con mình cũng đến. Vậy mà oan gia thế nào ngay hôm vào viện tôi lại chạm mặt người yêu cũ. Cứ ngỡ anh ta sẽ phải xấu hổ cuối gầm mặt, nào ngờ còn dám đến nói nhỏ vào tai tôi:
“Vừa hay, để tôi ở lại xem mặt con thế nào. Mà chẳng biết nó có phải con tôi không, cô chắc chứ? Hay là ăn nằm với thằng nào rồi bắt tôi đổ vỏ”.
Thật sự có trời làm chứng, nếu lúc đó không phải vì quá đau đẻ tôi nhất định chửi cho anh ta một trận, có khi còn thêm combo bạt tai nữa.
Sau khi tôi vào phòng sinh, anh ta nói dối là bạn tôi, gửi bố tôi 2 triệu rồi ra về.
Khi biết anh ta là bố của đứa trẻ, bố tôi giận dữ lắm, còn muốn tìm cho được anh ta để vứt 2 triệu bẩn thỉu kia vào mặt.
Đến giờ khi viết những dòng này tôi vẫn còn cay cú, tức giận vô cùng. Ở cữ xong, tôi có nên đến tận nhà anh ta quậy một trận tan nát cho hả dạ./.
Theo CTV Trần Ngân/VOV.VN (Tổng hợp)
https://vov.vn/doi-song/di-de-gap-ngay-nguoi-yeu-cu-782167.vov