Mẹ tôi nói chỉ cần tôi lấy vợ, mẹ không để ý gốc gác, hình thức, công việc người ta vì tôi đã 45 tuổi rồi nhưng tôi vẫn thấy rất khó khăn.
Tôi làm phó phòng kinh doanh của một công ty nội thất thì gặp Thùy, cô sinh viên năm 3 trường tài chính.
Thùy quê Hưng Yên, có mái tóc dài thướt tha và đôi mắt biết nói. Lúc đó, em đang làm thêm tại quán cà phê gần trường.
Yêu nhau tròn 1 năm, tôi dẫn em về ra mắt bố mẹ. Tôi từng nói với em nhiều lần về mẹ, mẹ tôi làm bác sĩ bệnh viện lớn, khắt khe và kỹ tính để em chuẩn bị tinh thần tốt nhất.
Ngày về, tôi cẩn thận mua sẵn hộp quà giúp người yêu có điểm cộng trong mắt bố mẹ. Em cũng nhiệt tình vào bếp trổ tài nấu ăn, cắm hoa, đợi mẹ tôi từ bệnh viện về.
Cố gắng là thế nhưng mẹ tôi hoàn toàn dửng dưng, lạnh nhạt, nhìn em bằng ánh mắt dò xét, coi thường gốc gác nhà quê của em.
Mẹ tuyên bố thẳng với tôi, em làm bạn bè thì được chứ nhất quyết không thể làm dâu con nhà này, mẹ đã ngắm cho tôi con gái một gia đình đồng nghiệp. Cô gái ấy xinh đẹp, giỏi giang đang làm việc tại một ngân hàng lớn.
Tôi kiên quyết phản đối sự sắp đặt hôn nhân này, vẫn âm thầm bảo vệ tình yêu đầu với Thùy. Tôi về quê em nhiều lần, bố mẹ và các em Thùy rất quý mến tôi, coi tôi như con cái trong nhà. Tôi chỉ còn đợi Thùy tốt nghiệp, kiếm việc đàng hoàng là tính đến chuyện cưới xin.
Mẹ thấy tôi kiên quyết yêu Thùy thì vô cùng buồn bực. Lúc nào mẹ cũng ca thán, chê trách Thùy thua kém tôi mọi mặt, nghi ngờ em cho tôi ăn 'bùa mê thuốc lú' để kiếm nhà Hà Nội, bao nuôi các em ăn học.
Tôi có nói tốt về Thùy ra sao, mẹ cũng không tin, mẹ coi Thùy là kẻ đào mỏ. Tôi vẫn xác định sẽ cưới Thùy, sẽ mua căn chung cư nhỏ vợ chồng ở riêng để Thùy không phải chịu cảnh mẹ chồng - nàng dâu. Thế nhưng kế hoạch tốt đẹp đó đã hoàn toàn phá sản.
Ngày Thùy cầm tấm bằng tốt nghiệp cũng chính là lúc em lạnh lùng nói lời chia tay đầy cay đắng, em nói em không còn yêu tôi nữa, em và tôi không hợp nhau.
Sau đó, em đổi số điện thoại, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với tôi và chuyển về quê, làm kế toán tại một nhà máy gần nhà. Tôi về quê em tìm gặp, níu kéo nhưng em cương quyết tránh mặt. Tôi bàng hoàng, đau khổ, dằn vặt suốt một thời gian dài, tôi có lỗi gì với em?
Hai năm sau, Thùy gọi điện báo tin em lấy chồng. Cuộc điện thoại kéo dài 30 phút ấy thật nặng nề, em kể mẹ tôi đã tìm gặp riêng em, mẹ nói có người bạn cùng phòng ký túc xá của em kể với mẹ, em là cô gái đa tình, chuyên lợi dụng đàn ông giàu có. Thậm chí, em còn từng phá thai 2 lần.
Em khóc lóc, thanh minh bị bạn vu khống, bôi nhọ nhưng mẹ tôi nhất định không tin. Mẹ tôi nói, chấp nhận em làm con dâu với điều kiện phải tới khoa sản bệnh viện mẹ làm để bác sĩ thăm khám, kết luận.
Bị mẹ tôi xúc phạm nặng nề, em đành phải chia tay tôi dù vô cùng đau khổ, giằng xé…
Mối tình đầu của tôi tan vỡ đã 15 năm, gia đình Thùy yên ấm với 2 đứa con kháu khỉnh, tôi vẫn đi về lẻ loi. Tôi mua nhà riêng, xe đẹp, thu nhập hàng tháng cả trăm triệu nhưng trái tim tôi giá lạnh với tình yêu.
Mẹ tôi mai mối, giục giã, mẹ nói chỉ cần tôi lấy vợ, mẹ không để ý gốc gác, hình thức, công việc người ta nữa vì tôi đã 45 tuổi rồi. Thế nhưng, tôi vẫn thấy rất khó khăn.
Tôi có nên tham gia câu lạc bộ kết bạn để tìm 1 ý trung nhân hay không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên…
Theo Vietnamnet