Mọi thứ cho đám cưới, chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi thì nhận được tin dữ.
Chúng tôi đã đăng ký kết hôn cách đây một tháng, chỉ chờ đợi công ty nghỉ Tết Nguyên Đán này là tổ chức đám cưới ngay. Vậy mà một tin dữ lại ập đến gia đình người yêu tôi.
Trong lúc tôi đang làm thì người yêu gọi điện báo tin, anh trai mất vì bị tai nạn giao thông và bảo tôi qua đón mẹ chồng tương lai đến nhà anh chị ấy. Lời thông báo ngắn ngủi vội vàng khiến cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt tôi luôn chực rơi.
Anh ấy hơn chồng tôi có 2 tuổi thôi, còn bao nhiêu việc trong gia đình cần bàn tay của anh. Các con còn quá nhỏ để nhớ mặt cha, vậy mà anh đã vội vã tìm đến một nơi nằm nghỉ mãi mãi. Tuy không máu mủ gì nhưng suốt dọc đường đến nhà mẹ chồng tương lai, nước mắt tôi rơi không ngớt, đầu óc tôi nghĩ đủ mọi thứ.
Ranh giới giữa sự sống và cái chết chưa bao giờ lại ngắn đến thế. Mới hôm qua anh còn ngồi tranh luận về chuyện tổ chức đám cưới cho chúng tôi, vậy mà hôm nay anh đã về cõi vĩnh hằng.
Thật không ngờ mẹ chồng tôi lại khổ như vậy. (Ảnh minh họa)
Đến nơi thấy mẹ chồng đang tưới hoa hồng trên ban công, tôi buồn bã báo tin dữ cho bà hay. Thế nhưng bà lại bình thản hỏi chuyện: "Con khóc đấy à? Sao lại khóc? Con nhìn những bông hoa hồng của mẹ, nở vào mùa đông đẹp không? Nếu không có vườn hồng này chắc mẹ chẳng biết làm gì con ạ". Mặc cho tôi giục rối giục rít, bảo bà chuẩn bị đến nhà anh chị cả, thế nhưng bà cứ từ từ tưới hết những chậu hoa hồng đã đẫm nước.
Tôi để ý trong suốt đám tang của anh trai, mẹ chồng tương lai không rơi một giọt nước mắt. Bà chỉ ngồi ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài của con, rồi lại chạy đi chạy lại tiếp nước cho khách. Nhiều người tỏ ra thông cảm cho nỗi đau của mẹ chồng, nhưng có người lại xì xào trách móc bà vô cảm không có tình thương với con.
Anh trai vừa mất, vợ chồng tôi cũng chẳng dám đề cập đến đám cưới trước mọi người. Thế nhưng mẹ chồng lại bảo: "Người chết thì đã chết rồi, còn người sống vẫn phải sống, các con cứ tổ chức đám cưới như bình thường, mẹ ủng hộ".
Lời mẹ nói trước cả gia đình, khiến chị dâu bật khóc nức nở, vội chạy ra ngoài để khỏi ảnh hưởng đến mọi người. Sau hồi bàn bạc vợ chồng tôi quyết định, vào ngày cưới sẽ không tổ chức mà chỉ về sống chung một nhà cho phải đạo.
Một hôm thấy chồng tôi vơi nỗi buồn tôi hỏi: "Mẹ ghét anh cả lắm à? Em thấy ngày anh mất mẹ không rơi một giọt nước mắt. Lại còn có ý tổ chức đám cưới cho chúng mình khi anh ấy vừa mất".
Sẽ sinh ra những đứa cháu ngoan ngoãn để xoa dịu nỗi đau. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi buồn bã nói: "Số mẹ cực lắm em ạ, ngày mẹ học xong cấp 2, cả ông bà đều qua đời trong một lần họ đi du lịch. Mẹ phải sống cùng với cụ ngoại. Khi lấy chồng, thì sinh anh ra được 3 tháng thì bố anh mất, để lại cho mẹ 2 đứa con thơ dại.
Mẹ rất thương anh trai vì anh ấy học giỏi kiếm nhiều tiền lại sống tình cảm. Vậy mà vẫn bỏ mẹ ra đi, có lẽ mẹ đã khóc hết nước mắt cho những người thân yêu nhất. Để rồi ngày anh ấy mất, mẹ không còn nước mắt để rơi, nên cố lấy những việc khác làm để xoa dịu nỗi đau trong lòng".
Lời chồng nói tôi mới thực sự thấy thương mẹ chồng quá, bà đã mất đi những người thương yêu nhất. Bà đã trải qua quãng tuổi thơ kinh hoàng, cứ tưởng lấy chồng sẽ nương tựa vào chồng nào ngờ lại thêm gánh nặng. Tưởng tuổi già sẽ nương tựa vào con nào ngờ lại bị hụt hẫng. Người ta chịu một nỗi đau đã khổ lắm rồi, còn mẹ chồng tôi nỗi đau chồng chất nỗi đau.
Tôi hi vọng bước vào nhà chồng, sẽ sinh ra những đứa cháu ngoan ngoãn để xoa dịu nỗi đau của mẹ chồng.
Theo Ngọc Huyền/ Helino