Tôi điếng người, bật dậy tát anh một cái bằng tất cả sức lực. Chuyện gì thế này?
Chỉ còn hai tuần nữa thôi, tôi sẽ thành cô dâu rạng rỡ trong ngày cưới của chính mình. Người con trai sẽ cùng tôi sánh bước lên lễ đường chính là người đã gắn bó với tôi từ năm 18 tuổi đến nay. 10 năm bên nhau, cứ ngỡ tôi đã hiểu tường tận con người anh, cứ ngỡ chúng tôi sẽ có một cái kết hạnh phúc. Nhưng thật không ngờ...
Một tháng nay, chúng tôi tất bật lo toan chuyện cưới hỏi. Nhà chồng và nhà đẻ không phụ giúp gì nên công việc càng nhiều hơn. Từ chuyện lên danh sách khách mời, đặt thiệp, đặt cỗ cưới, thuê váy áo, chụp ảnh cưới, tiền vàng... khiến chúng tôi mệt nhoài và bất đồng nhiều hơn.
Hai ngày trước, tôi và anh đã tranh cãi gay gắt về chuyện nên thuê nhân viên chụp ảnh ở đâu. Tại studio chụp ảnh cưới, giá quá mắc. Nhưng thuê người quen của anh thì tôi không ưng ý vì tôi xem qua, chất lượng ảnh của họ không đẹp. Tranh cãi một lúc, từ chuyện chụp ảnh cưới, tôi và anh lao vào những chuyện khác liên quan đến tiền bạc. Kết cục, anh đập bàn giận dữ bỏ về, còn lớn tiếng đòi hủy hôn.
Tranh cãi một lúc, từ chuyện chụp ảnh cưới, tôi và anh lao vào những chuyện khác liên quan đến tiền bạc. (Ảnh minh họa)
Hôm nay đến ngày đi khám tiền hôn nhân, vì còn giận nhau nên tôi mặc kệ chồng sắp cưới mà tự đi một mình đến bệnh viện gần khu văn phòng của anh. Đang đứng làm hồ sơ, tôi giật nảy mình khi thấy chồng dìu một cô gái lạ mặt vào khoa cấp cứu. Vội vã chạy theo, tôi chết sững khi nghe anh hốt hoảng nói cô ấy bị động thai, ra máu và tự nhận mình là chồng cô ấy.
Tôi ngồi phịch xuống ghế đá trước cổng khoa cấp cứu, khóc nức nở mặc kệ bị nhìn ngó. Xâu chuỗi các sự kiện, tôi tự giận mình đã quá tin tưởng anh. Rõ ràng anh đã khó chịu, lạnh nhạt với tôi từ nhiều tháng trước. Thậm chí có khi anh không liên lạc với tôi cả tuần. Chỉ là tôi cho rằng yêu nhau lâu thì đó là chuyện bình thường.
Một lúc sau, khi đã đủ bình tĩnh, tôi nhắn tin bảo anh ra ngoài nói chuyện, tôi đang ngồi bên ngoài. Tầm 10 phút sau, anh ra, vẻ mặt lo lắng, căng thẳng. Tôi cố gắng kiềm chế hết sức để không la hét, tát vào mặt anh vì quá giận dữ.
Giờ tôi phải làm gì với đám cưới sắp tới, với chồng sắp cưới, với cả quãng tuổi thanh xuân 10 năm đây? (Ảnh minh họa)
Đáp lại, anh bình tĩnh ngồi xuống, hỏi tôi đến đây làm gì. Tôi cười trong nước mắt, bảo đã thấy hết cảnh anh đưa người ta đi cấp cứu vì động thai, đứa bé đó là của ai? Cô ta là ai? Anh ngồi im lặng một lúc mới nói: "Đó là con anh. Anh gặp và yêu cô ấy cách đây một năm. Nhưng anh không thể bỏ em được vì anh cần có trách nhiệm với em suốt 10 năm qua. Nếu có thể, chúng ta cưới nhau, rồi hãy để anh chăm sóc cả hai. Một người anh yêu, một người vì trách nhiệm được không?".
Tôi điếng người, bật dậy tát anh một cái bằng tất cả sức lực. Chuyện gì thế này? Chồng sắp cưới của tôi bảo yêu người khác, cưới tôi chỉ vì trách nhiệm với tôi suốt 10 năm qua? Mọi chuyện cứ như đảo lộn vậy.
Tôi lảo đảo đi về. Anh không đưa tôi về, cũng không chạy theo vì còn phải chăm sóc cho "vợ hờ". Cay đắng làm sao khi tôi từ "chính thất" bỗng biến thành "người thứ 3" thế này? Giờ tôi phải làm gì với đám cưới sắp tới, với chồng sắp cưới, với cả quãng tuổi thanh xuân 10 năm đây?
Theo Helino