Đúng là có sinh con thứ 2 rồi mới thấm thía cảnh tội nghiệp của con đầu.
Tôi mới sinh con thứ 2 được một tháng nay. Trong suốt tháng ở cữ, tôi ăn cơm chan nước mắt vì thương con, thương mình và giận chồng. Đúng là lấy phải chồng vô tâm, người vợ phải mạnh mẽ, có tinh thần rắn hơn đá mới mong bản thân được bình thản.
Hồi sinh con đầu, mẹ tôi lên ở lại chăm đẻ, phụ giúp tôi suốt 3 tháng đầu. Chồng tôi vẫn đi đi về về, ăn nhậu, bạn bè, bóng đá như thời chưa vợ. Khuya anh về, người nồng nặc mùi rượu rồi lại ôm hôn con khiến thằng bé khóc thét lên. Con khóc, anh giao lại cho mẹ vợ, cho vợ chứ chẳng bồng bế. Sợ tôi buồn, mẹ tôi lựa lời động viên tôi, bảo rằng anh đem tiền về là được rồi, cũng không cần đòi hỏi nhiều.
Nhiều lần, tôi bế con bỏ nhà đi ở trọ vì chán cảnh vợ chồng đồng sàng dị mộng. Chồng tôi đi tìm, năn nỉ, tôi lại vì con mà xiêu lòng quay về. Giờ sinh con thứ 2, tôi càng thấm thía lựa chọn sai lầm của mình.
Đúng là lấy phải chồng vô tâm, người vợ phải mạnh mẽ, có tinh thần rắn hơn đá mới mong bản thân được bình thản. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi mất năm ngoái, mẹ chồng già yếu nên chẳng phụ giúp được gì. Dù đang ở cữ nhưng tôi vẫn làm hết mọi việc. Hồi ở bệnh viện, nhìn người ta được chồng chăm chút, bế đi vệ sinh, tôi phải nhìn con mà nén nước mắt vào lòng. Chồng tôi một ngày ghé qua viện 3 lần, đưa cơm hộp cho tôi ăn, thế là xong. Đến mức mấy người ở chung phòng còn tưởng anh là người đến thăm chứ không phải chồng tôi.
Về nhà, tôi tự nấu ăn, giặt đồ, chăm sóc con gái nhỏ dù vết mổ vẫn còn đau. Nhờ chồng giặt đồ, anh đem vứt hết vào máy giặt, xong rồi đem phơi mà phân con vẫn còn dính bẩn khắp nơi, còn dây qua quần áo khác. Nhờ chồng nấu ăn, anh cho tôi ăn mì tôm với rau sống. Nhờ chồng bế con, anh vừa trông con vừa chơi game. Hỏi thế, tôi sao còn dám nhờ?
Anh đối xử với tôi sao cũng được, nhưng tôi giận nhất là cách anh đối xử với con trai đầu. Đêm nào tôi cũng khóc vì con. Nhìn thằng bé ngồi ngủ gà gật bên ngoài phòng ngủ của tôi, tim tôi thắt lại, đau không tưởng.
Từng lời con nói khiến tôi đau lòng, chỉ muốn phá đổ cuộc hôn nhân này. (Ảnh minh họa)
Từ khi sinh con thứ 2, con trai đầu ngủ với bố để tôi tiện chăm em bé. Bên cạnh đó nửa đêm tôi phải dậy nhiều lần và tiếng em bé khóc nên tôi sợ mất giấc ngủ của con.
Lần đầu thấy con ngủ ở cửa phòng, tôi gọi con dậy, hỏi sao không vào phòng ngủ. Thằng bé nói bố đi chơi chưa về, ngủ một mình nó sợ. Nó muốn gọi mẹ nhưng sợ em thức giấc nên ra đây ngồi ngủ. Từng lời con nói khiến tôi đau lòng, chỉ muốn phá đổ cuộc hôn nhân này.
Thế là đêm nào thằng bé cũng ôm gấu bông ngủ gà gật bên ngoài, đợi tôi ru em ngủ xong lại vào ngủ cùng tôi. Chồng tôi vẫn đi chơi thâu đêm suốt sáng. Thấy tôi lo được cho cả con trai lớn, anh còn mừng ra mặt và khen tôi giỏi. Tôi lớn tiếng mắng anh, anh còn mắng lại. Anh nói tôi chỉ ăn ở nhà chăm con, có ra ngoài kiếm tiền không mà dám lớn tiếng dạy đời anh. Nếu thích, anh đuổi là mẹ con tôi ra đường ở và bảo tôi nên biết điều thì còn sống trong nhà, không thì cuốn gói, biến hết.
Tôi thật sự thấy mệt mỏi và muốn ly hôn. Nhưng nếu ly hôn, tôi không thể nào nuôi nổi 2 con. Tôi phải làm gì với gã chồng vô tâm vô tình này đây?
Theo Helino