Trước sự sinh tử sống còn của mẹ vợ, tôi chẳng thể ngờ chồng mình lại dửng dưng buông ra câu nói vô tình này.
Tôi kết hôn năm 24 tuổi, đến nay cũng được 3 năm. Giữa chúng tôi có một con gái nhỏ 2 tuổi. Cuộc sống gia đình tôi được tạm coi là ổn định khi chồng là người làm ra kinh tế. Vì nhà neo người nên sau khi sinh tôi phải nghỉ việc để dành toàn tâm toàn ý ở nhà chăm con, suốt thời gian đó chồng tôi là nguồn kinh tế chính cho cả nhà.
Một năm gần đây, khi tôi đi làm trở lại, mọi chuyện cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Mặc dù không còn mang tiếng "ăn bám chồng" và có chút đồng ra đồng vào, nhưng thú thật đồng lương của tôi cũng không khá khẩm là bao, chỉ đủ bỉm sữa cho con và một ít để chi tiêu cá nhân cho riêng mình.
Đùng một cái, đợt vừa rồi mẹ ruột tôi ốm nặng. Ngay giữa đêm tôi nhận được cuộc gọi từ người thân báo bà ở quê phải lên viện cấp cứu gấp. Tôi hoang mang dựng chồng dậy, hai vợ chồng ôm theo con gái lái xe trong đêm để về thăm mẹ tôi.
(Ảnh minh họa)
Khi gặp bố tôi, ông run run nói mẹ tôi cần mổ gấp, nếu không bệnh tình sẽ rất nguy hiểm. Tôi chết lặng, cảm thấy như có tảng đá đè nặng trĩu trong lồng ngực. Vì tôi không có tiền tiết kiệm, bấy lâu nay đều dựa dẫm kinh tế vào chồng. Tôi quay sang nhìn anh cầu cứu, anh im lặng cúi đầu.
Một lúc rất lâu sau vẫn chưa nhận được tín hiệu từ anh, tôi sốt ruột giao con nhờ ông ngoại bế để đi tìm chồng. Quanh đi quẩn lại mải lo cho mẹ mà tôi không để ý chồng đâu. Hóa ra anh đi ra lối thang bộ thoát hiểm, gọi điện thoại cho em trai và nói những lời này:
"Bu vợ nguy kịch cần cấp cứu gấp. Chị dâu đang hỏi vay tiền anh lo cho mẹ. Mày xem có quyết mua con xe ấy không thì anh còn biết đường ăn nói, để dành tiền cho mà mua. Chứ tiền cung phụng cho nhà ngoại cũng chẳng biết bao giờ mới lấy lại được, chẳng thà từ chối khi trong tài khoản mình không có tiền, còn hơn mang tiếng có tiền mà không biết lo cho vợ."
(Ảnh minh họa)
Đầu óc tôi quay cuồng. Đã lo cho mẹ trong cơn thập tử nhất sinh, bây giờ còn được tận tai tận mắt nghe những lời nói như dao đâm vào tim này từ chồng, quả thật tôi đã nghĩ mình không thở nổi. Hóa ra người chồng cùng tôi đầu gối tay ấp suốt 3 năm qua là một người toan tính và ích kỷ như vậy. Anh sẵn sàng chuyển tiền cho em trai mua xe đẹp – dù không thật sự quá cần thiết vào thời điểm này – còn hơn là đưa để chạy chữa cho mẹ vợ, vì anh sợ món nợ ấy nhà tôi ăn quỵt mất.
Biết rõ con người của chồng, tôi đã gọi điện vay mượn khắp nơi chứ không hé răng nói thêm với anh nửa lời. Mặc dù hiện tại vợ chồng tôi vẫn chung sống với nhau, anh vẫn tỏ ra ngọt nhạt với gia đình bên ngoại, nhưng tôi lại thấy khinh anh và ám ảnh không thôi về câu chuyện đêm hôm đó mẹ tôi cấp cứu. Có lẽ, bây giờ tôi chỉ cố bấu víu vào cuộc hôn nhân này chỉ để cho con tôi có một mái ấm đủ đầy mà thôi.
Theo Bôm Bốp NF/ Helino