Tối đó, phải tăng ca về muộn nên tôi có gọi điện báo trước với mẹ chồng. Bà chỉ ừ hử rồi dập máy. Thế nhưng, tôi không ngờ mọi người lại phần tôi mâm cơm nhìn mà muốn rơi nước mắt.
Tôi được gả vào nhà Huỳnh ai cũng bảo sướng. Bởi anh đúng chuẩn nhà mặt phố, bố làm to, lại thêm khoản Huỳnh cũng bảnh trai, học thức. Thế nhưng, ở trong chăn mới biết chăn có rận, tôi khổ sở vì mẹ chồng mà chẳng người nào hay.
Lúc tôi mới về, mẹ chồng rất lạnh nhạt, bà có bắt lỗi tôi cũng theo kiểu lịch sự của người có học chứ không bô bô như nhiều người. Thế nhưng, cái sự lạnh lùng và xa cách của bà khiến tôi rất sợ hãi.
Về sau, càng ngày bà lại càng khó tính với tôi ra mặt. Nhất là khi thấy chồng tôi quan tâm, bà liền tìm đủ mọi cách chia rẽ.
Tuy nhiên, dần dần tôi cũng học cách đối mặt, thích nghi để chung sống. Tôi cũng nhận ra, mình cứ nhẫn nhịn chịu đựng không phải cách hay. Mình cũng có những thứ mà con trai họ mê mệt nên mới quyết cưới bằng được đấy chứ, sao có thể để bản thân mất giá tới vậy được.
(Ảnh minh họa)
Thế nên, tôi đã quyết sống tử tế với mẹ chồng, nhưng sẽ nếu bị chèn ép, tôi cũng sẽ chống lại tới cùng.
Tối hôm đó, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ chồng từ chiều, thông báo:
- Con phải tăng ca vì công việc hơi nhiều ạ. Phiền mẹ giúp con nấu cơm tối nay nhé. 7h con mới tan, mọi người cứ ăn trước đừng chờ ạ.
- Ừ, thế ăn cơm nhà không?
- Dạ, con có ạ.
Thế rồi bà tắt máy ngay trước khi tôi kịp nói lời cảm ơn. Tôi lại phải báo cả với chồng về việc mình sẽ về muộn, nhờ anh dặn mẹ phần cơm. Khi tôi trở về, đúng như dự đoán cả nhà đã ăn uống xong xuôi và đang ngồi xem TV ở phòng khách.
Chồng tôi thấy vợ về, ton ton chạy ra đón.
- Vợ về rồi đấy à? Mệt không? Rửa tay rồi vào ăn cơm đi vợ.
Tôi quay sang chào bố mẹ chồng thì đã thấy bà nhìn tôi rồi lườm nguýt rõ dài. Tôi biết, bà không muốn con trai bà tỏ ra ân cần, quan tâm tôi thái quá như thế.
Tôi cũng kệ, đi ra bàn ăn. Nhưng ôi thôi, khi mở lồng bàn lên thì nhìn mâm cơm mà banh bét như đồ thừa. Còn có đĩa rau luộc thì bị đảo lộn tanh bành, đĩa thịt còn lại toàn mỡ và những đĩa bên cạnh là món gì tôi không rõ nhưng đã ăn hết cả.
Nhà tôi có thói quen hễ ai về muộn, sẽ gắp thức ăn phần người đó ra đĩa, bát riêng. Và sau khi ăn xong, mọi người sẽ thu dọn hết bát đũa bẩn ra chậu rửa, không rửa ngay thì cũng không để lại trên bàn ăn. Thế mà hôm nay, mọi thứ lại như thế này. Tôi nghĩ, chắc mẹ chồng cố tình làm khó mình.
Tôi chán, gọi khẽ chồng vào:
- Anh, đây là cơm mọi người phần em hả?
Chồng tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn vào, rồi ấp úng:
- Ủa, nãy anh nhớ là anh để tôm ra đĩa riêng cho em rồi mà.
(Ảnh minh họa)
Chồng tôi lật đật tính ra hỏi mẹ, mà tôi kéo lại. Tôi ung dung đi ra ngoài, trước mặt bố mẹ chồng rồi dõng dạc thông báo:
- Mẹ ơi, con xin phép ra ngoài ăn tối. Chồng con đưa con đi một lát rồi về ạ.
- Cơm còn đó mà đi ăn ngoài là sao?
- Mẹ ơi, cơm đó còn gì đâu mà ăn ạ?
- Được voi đòi tiên thế nhỉ. Con dâu đã không về mà nấu nướng rồi còn đòi hỏi.
Tôi hích vai chồng, anh lập tức lên tiếng:
- Mẹ, nãy con phần thức ăn riêng cho vợ rồi mà giờ vào chẳng thấy còn gì. Cơm thế con cũng ăn không nổi ấy.
Bà bực lắm, nhưng cũng chỉ bảo:
- Đi nhanh lên rồi về.
Tôi lôi chồng đi ra ngoài, ăn một bữa no nê, đã đời. Bình thường, tôi luôn là người nấu nướng, chăm chỉ dọn dẹp chứ có phải lười biếng gì. Thế mà mới 1 hôm tăng ca, mẹ chồng đã đối xử với tôi như vậy.
Thực tình, tôi hoàn toàn có thể chọn cách ở nhà ăn cho mẹ chồng đỡ ghét, nhưng tôi lại quyết không làm như vậy nữa. Phụ nữ chẳng việc gì cứ phải khóc ròng rồi ngồi cố ăn bữa cơm thừa canh cặn, thấy họ đối xử tệ với mình thì mình phải tự yêu thương bản thân chứ.
Theo Song Ngư NF/ Helino