Tôi biết nếu tôi không có mặt, có thể hai người họ còn tiếp tục làm ra chuyện hơn thế.
Giờ này lo xong việc cho chị gái, tôi mới có thời gian để suy nghĩ đến những gì anh rể đã làm. Anh ta không xứng làm anh rể tôi, càng không xứng làm chồng của chị tôi. Chính anh ta và gia đình anh ta đã dồn chị tôi vào con đường chết. Vậy mà họ vẫn ung dung như không có chuyện gì xảy ra.
Đến với anh rể, chị tôi phải chịu sự phản đối rất lớn từ gia đình. Anh ta vốn là một người chơi bời, không có công việc, càng không có hoạch định gì cho tương lai. Bố mẹ tôi đã đoán trước, lấy anh ta thì đời chị tôi sẽ khổ. Bố mẹ, anh em đều ra sức phản đối.
Phân tích cho chị nghe không được, bố tôi dùng biện pháp mạnh là cấm chị tôi không được gặp anh rể. Thế nhưng chị tôi yêu anh ta mù quáng. Nhân cơ hội cả nhà đi đám cưới, chị tôi phá cửa rồi trốn ra ngoài, bỏ đi sống chung với anh ta.
Vì con gái quá quyết liệt, hơn nữa ai cũng biết chị tôi đã sống cùng anh ta nên bố mẹ tôi đành miễn cưỡng làm đám cưới cho con gái. Hôm chị tôi lên xe hoa về nhà chồng, bố mẹ tôi buồn rười rượi. Mẹ tôi bảo, nuôi một đứa con gái thành đạt, vậy mà không ngờ lại phải gả cho một người không ra gì như anh rể tôi.
Nhưng vì sợ bố mẹ tôi phiền lòng nên bề ngoài vẫn cố tỏ ra hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Quả thật, anh rể không như những gì chị tôi kỳ vọng. Sau khi kết hôn, anh ta trộm sạch vàng cưới của vợ để chơi bời với bạn bè. Hết tiền, anh ta về nhà vòi tiền của vợ để ăn chơi, đàn đúm. Chị tôi lúc này nhận ra bộ mặt thật của chồng. Nhưng vì sợ bố mẹ tôi phiền lòng nên bề ngoài vẫn cố tỏ ra hạnh phúc.
Chị tôi làm y tá ở bệnh viện nên rất vất vả. Chuyện đi sớm về khuya hay trực đêm cũng là chuyện bình thường. Vậy mà khi chị đi làm về vẫn phải cơm nước cho bố mẹ chồng. Xong xuôi lại lo tắm rửa, chăm con nhỏ. Chị chẳng có thời gian cho mình. Bố mẹ chồng thì gây khó dễ, còn chồng cũng không được như người ta.
Rồi anh rể tôi học đòi bạn bè ngoại tình. Anh ta ngoại tình với một cô gái làng chơi trong xóm. Chị tôi hiền nên họ ngang nhiên thể hiện tình cảm mà chẳng chút kiêng dè. Nghĩ đến con, chị tôi lại chịu đựng.
Trong lòng có nhiều tâm sự nhưng không biết nói cùng ai, lâu dần chị tôi bị trầm cảm. Chị hay nói với tôi về cái chết, còn gửi gắm con chị cho tôi. Những lúc ấy tôi vẫn gạt đi và trấn an chị. Không may là chị tôi càng ngày càng tuyệt vọng. Hôm ấy, trong lúc quẫn trí, chị tôi đã gieo mình xuống sông tự tử.
Chị tôi đã ra đi rồi, sao anh rể của tôi một chút ân hận cũng không có chứ? (Ảnh minh họa)
Nhà tôi quá tức giận nên không cho nhà chồng của chị làm tang lễ. Chị tôi được đưa về nhà, ai cũng thương khi thấy cảnh bố mẹ tôi ôm linh cữu con gái khóc nức nở. Anh rể tôi hôm đó cũng có mặt, nhìn thấy anh ta rơi những giọt nước mắt giả tạo. Bố mẹ và mọi người nhà tôi đuổi anh ta đi.
Khi chuẩn bị “tiễn chị ra đồng”, bố mẹ nói tôi sang nhà chị lấy một chút quần áo để đốt cho chị. Tôi sang nhà chị, cửa không đóng nên cứ thế đi vào. Vừa vào đến cửa, tôi thấy anh rể cùng người tình của anh ta đang hôn nhau ngay trong căn phòng chị tôi vẫn ở. Thấy tôi, chị ta vội chạy đi còn anh rể vẫn tỉnh bơ hỏi tôi đến làm gì. Tôi biết nếu tôi không có mặt, có thể hai người họ còn tiếp tục làm ra chuyện hơn thế.
Tôi không dám nói chuyện ấy cho bố mẹ biết vì sợ họ đau lòng. Chị tôi đã ra đi rồi, sao anh rể của tôi một chút ân hận cũng không có chứ? Anh ta ác với chị tôi. Khiến chị tôi không còn niềm tin vào cuộc sống. Vậy mà anh ta vẫn có thể làm ra những điều khốn nạn đó sao?
Theo N.N/ Helino