Hàng đêm tôi đi bốc vác thuê kiếm tiền, em ở nhà vừa bán bún riêu vừa chăm sóc con trai tôi. Đến khi sa cơ lỡ vận, thật may mắn khi bên cạnh tôi còn một người tận tình như vậy.
Cách đây 2 năm, tôi đường đường là phó giám đốc công ty hải sản. Công ty tôi nằm trong một khu công nghiệp, giám đốc là một người đàn ông nước ngoài. Đó là khoảng thời gian tôi dùng tiền như lá, ăn tiêu hoang phí.
Tôi mua xe, mua đất đai, chung cư, đầu tư thêm bất động sản. Trong nhà tôi có tới 2 người giúp việc. Vì thế vợ tôi, vốn là hoa khôi một trường đại học gần như chẳng phải làm gì. Cô ấy chỉ đi ăn, du lịch, shopping với bạn bè cho hết ngày.
Dù đẹp người nhưng vợ tôi không nhận được sự thương yêu của bố mẹ tôi. Bởi cô ấy quá toan tính. Tôi muốn sinh con, cô ấy sợ hỏng vóc dáng nên cứ dùng dằng không chịu. Đến nỗi mẹ tôi làm căng chuyện, bắt tôi ly hôn, cô ấy mới chấp nhận mang bầu.
Sinh con xong, vợ tôi thuê một người giúp việc trẻ chăm sóc con chứ không chịu tự mình chăm. Người giúp việc ấy chính là người phụ nữ đã chấp nhận điều tiếng ở bên cạnh tôi tới giờ phút này. Em tên Vân, 19 tuổi.
Con trai tôi hoàn toàn giao hẳn cho Vân chăm sóc. Từ việc cho bú sữa bình, tắm rửa, phơi nắng, giặt giũ. Vợ tôi suốt ngày đi spa làm đẹp các kiểu chỉ mong nhanh chóng lấy lại vóc dáng.
Nếu như công ty không phá sản, ông chủ lớn không bỏ trốn thì có lẽ tôi sẽ không nhận ra ai mới thật lòng với mình. Thời gian đó tôi phải đứng ra giải quyết toàn bộ chuyện của công ty, từ lo trả lương công nhân cho tới làm việc với các cơ quan nhà nước. Hai tháng chạy vạy đó đã khiến tôi như già thêm cả chục tuổi.
Từ một phó giám đốc giàu có, quyền uy, tôi trở thành kẻ trắng tay, nợ nần chồng chất. Đau đớn hơn, vợ tôi không những không ở bên chia sẻ với tôi mà ngay lập tức đưa đơn ly hôn. Sĩ diện đàn ông buộc tôi kí ngay lá đơn. Con trai cô ấy cũng không đem theo dù nó chỉ mới hơn một tuổi.
Tôi ôm lấy em, nói cuộc sống phía trước chắc chắn rất khổ cực, em vẫn tự nguyện. (Ảnh minh họa)
Lúc mọi người quay lưng đi hết, chỉ có Vân ở lại. Em xin tôi được ở lại để tiếp tục chăm sóc con trai tôi. Tôi lắc đầu, đuổi em đi thì em bật khóc. Những lời em nói hôm ấy mãi mãi khắc ghi trong trái tim tôi: "Em yêu anh lâu rồi. Với lại em xem cu Tin như con mình. Hãy cho em ở lại". Tôi ôm lấy em, nói cuộc sống phía trước chắc chắn rất khổ cực, em vẫn tự nguyện.
Sau đó, tôi vác hồ sơ đi xin việc và được nhận vào làm nhân viên ở một công ty tư nhân nhỏ. Lương tháng không đủ chi tiêu, đêm đêm tôi lại ra chợ gần nhà làm bốc vác kiếm thêm tiền. Còn Vân, em mở một quán bán bún riêu bình dân cho người dân lao động rồi vừa bán vừa trông con. Dù ở nhà thuê, nợ vẫn còn nhưng cuộc sống của tôi lại rất bình yên.
Hiện tại, chúng tôi đã đăng kí kết hôn nhưng không thể tổ chức đám cưới. Tôi thương Vân quá. Em đã chịu quá nhiều thiệt thòi khi chấp nhận ở bên cạnh tôi.
Cách đây 2 ngày, công ty tôi muốn cử tôi đi học bồi dưỡng quản lý ở Nhật 2 năm. Tôi biết, sau khi đi học về, tôi sẽ được thăng tiến rất nhanh. Nhưng tôi lại phân vân quá. Có nên đi không? Có nên để Vân và con trai tôi ở lại một mình suốt 2 năm không? Hay chấp nhận cuộc sống bình yên nhưng kham khổ hiện tại. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi không muốn xa em và con.
Theo Thành Vũ/ Helino