Khi nghe đến chọc tủy, cả tôi và gia đình đều sửng sốt. Tôi suy sụp lắm vì nghĩ có lẽ đúng là mình đã bị ung thư thật rồi.
Bình thường chẳng sao, mỗi khi có dịch bệnh là y rằng chồng tôi bị lây nhiễm. (Ảnh minh họa)
Yêu nhau 4 năm, làm vợ chồng 5 năm và có với nhau đã 2 mặt con. Tôi vẫn nghĩ tình cảm của vợ chồng tôi khăng khít lắm. Vậy mà chỉ những lúc khó khăn mới hiểu được lòng người.
Vợ chồng tôi có kinh tế chẳng mấy khá giả. Dù thu nhập của chúng tôi ở mức khá nhưng những năm gần đây, tiền bạc của chúng tôi hết phải lo cho bố mẹ lại đến vấn đề sức khỏe.
Chồng tôi vốn có sức khỏe yếu. Bình thường chẳng sao, mỗi khi có dịch bệnh là y rằng chồng tôi bị lây nhiễm. Một năm chồng tôi nằm viện đến mấy lần, vì thế tiền làm ra cứ vậy mà bay mất.
Tôi chưa từng than vãn mỗi khi phải thức cả đêm trong viện chăm chồng. Thậm chí chỉ cần ai nói có thuốc bổ tốt là tôi chẳng tiếc tiền để mua cho chồng tẩm bổ tăng sức đề kháng.
Tôi hết lòng với chồng vậy đấy. Chính anh cũng từng nói trên đời này chẳng có ai hết lòng với anh được như tôi. Anh còn thề thốt sẽ dành cả đời để lo cho tôi. Thế nhưng xem ra chồng tôi chỉ hứa suông mà thôi.
Tôi bắt đầu bị ốm cách đây gần 1 tháng. Những cơn sốt cứ kéo dài dù tôi đã uống thuốc hạ sốt. Mấy ngày sốt cao như vạy, người tôi cứ gầy tọp đi. Tôi muốn đến viện khám nhưng chồng vẫn xem thường, còn bắt tôi uống đủ thứ thuốc hạ sốt mà anh mua về.
Cứ như vậy đến mấy ngày vẫn không khỏi. Chồng tôi cũng chẳng có ý đưa vợ đi viện. Mãi đến khi bố mẹ tôi lên thành phố, thấy con sốt cao mới vội vã đưa con đi viện. Tôi vào viện, làm đủ các thủ tục xét nghiệm nhưng mãi vẫn không có kết quả. Dưới da tôi khi ấy bắt đầu xuất hiện những nốt đỏ, vậy là bác sĩ bắt tôi phải chọc tủy để xét nghiệm liệu có tế bào ung thư trong máu hay không.
Khi nghe đến chọc tủy, cả tôi và gia đình đều sửng sốt. Tôi suy sụp lắm vì nghĩ có lẽ đúng là mình đã bị ung thư thật rồi. Chồng tôi cũng vậy, anh liên tục thở dài và mệt mỏi mỗi khi vào viện để thăm tôi.
Đáng ra trong lúc tôi tuyệt vọng như thế, chồng tôi phải ở bên để động viên vợ. Nhưng không, khi chưa kịp cầm trên tay tờ kết quả xét nghiệm anh đã làm tôi thất vọng thêm lần nữa. Hôm ấy vào viện ngủ cùng tôi, chồng tôi thủ thỉ: "Giả sử em bị ung thư thật, mình về nhà em nhé! Bệnh này chữa tốn tiền lại không có hy vọng. Mà anh thì còn phải lo cho 2 đứa con". Chồng nói đến đấy, tôi cứ thế bật khóc vì tủi thân.
Cũng may vài ngày sau tôi có kết quả xét nghiệm, bệnh cũng nghiêm trọng nhưng có thể điều trị và khỏi. Chỉ có điều những gì chồng nói vẫn ám ảnh tâm trí tôi. Làm vợ chồng với nhau, sao chưa gì chồng tôi đã vội nói trước những lời ấy. Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi sống cũng được, nếu chết cũng không làm anh bận lòng sao?
Theo Helino