Từ mẹ chồng đến chồng tôi, ai cũng cho em dâu tôi là nhất.
Nếu tôi ở gần nhà đẻ như nhà em dâu thì tôi có về cũng chẳng ai hay biết, việc gì phải xin xỏ cho mất công? (Ảnh minh họa)
Đã có ai phải chịu cảnh sống cùng vợ của em chồng như tôi chưa? Nhà có mẹ chồng hay soi mói đã khổ. Tôi đây còn suốt ngày bị so sánh với cô em dâu mà trong mắt bố mẹ chồng hay chồng tôi thì cô ấy đạt điểm 10 toàn diện.
Tính tôi từ trước đến giờ rất ghét bị mang ra so sánh với người khác. Vậy mà oái oăm thay, vừa đi lấy chồng tôi đã phải sống cùng những người suốt ngày chỉ biết soi mói và để ý rồi cân đo đong đếm xem ai là dâu tốt trong nhà.
Vợ chồng em trai chồng cũng sống cùng nhà với chúng tôi. Em dâu tôi làm kế toán trưởng cho một doanh nghiệp nước ngoài nên lương của cô ấy rất cao. Còn tôi chỉ là giáo viên bình thường nên tiền lương mỗi tháng bọt bèo lắm.
Khổ nỗi mẹ chồng tôi rất ham vật chất. Chỉ cần con dâu có tiền, hay mua quà biếu thì lúc nào bà cũng nói tốt cho con dâu. Em dâu tôi lại nhiều tiền nên tháng nào cũng mua cho mẹ chồng hết thuốc bổ đến quần áo. Dĩ nhiên tôi không làm được bằng cô ấy nên không thể "chiều" mẹ chồng trong khoản này.
Thế là mẹ chồng tôi suốt ngày nói ý, có lần bà nửa đùa nửa thật với tôi: "Nhìn con như thế nhưng cũng kỹ tính phết đấy. Được cái em dâu con lại khác, tính nó thoáng và thảo lắm". Mẹ chồng nói thế khác nào bảo tôi ki bo. Nhưng tôi cũng chẳng dám nói lại vì đúng là chẳng mua được gì cho bà.
Người ta nói yêu nhau yêu cả đường đi. Mẹ chồng tôi cũng thế, đã quý ai thì dù làm gì cũng là tốt, là phải. Tôi luôn tự tin về khả năng nấu nướng của mình. Vậy mà em dâu chỉ chê một câu thì mẹ chồng tôi cũng chê lấy chê để. Còn nói tôi phải học tập em dâu trong khoản nấu ăn.
Tôi sống trong căn nhà này, suốt ngày nghe mẹ chồng so sánh đã mệt. Thế nhưng chồng tôi cũng hùa vào so sánh tôi với em dâu. Có bầu ai chẳng mệt, nhất là tôi, cả ngày ra rả trên lớp nên về đến nhà chỉ muốn nghỉ ngơi. Tôi than vãn với chồng thì anh vô tư nói: "Ôi dào, em cứ làm như mình em biết chửa đẻ. Cái Hạnh nó cũng bầu, anh có thấy nó kêu ca gì đâu. Mà đấy là nó còn nhỏ hơn em đấy".
Rồi khi tôi nói với chồng là mình sẽ về nhà mẹ đẻ vài ngày để chơi thì chồng tôi bĩu môi: "Em đi lấy chồng rồi mà cứ chăm chăm về nhà bố mẹ đẻ. Hạnh nó ở gần bố mẹ, cả năm xin về có vài ngày lễ. Còn em hở ra là đòi về ngoại". Đúng là vô lý. Nếu tôi ở gần nhà đẻ như nhà em dâu thì tôi có về cũng chẳng ai hay biết, việc gì phải xin xỏ cho mất công?
Tôi kêu mệt mỏi và muốn ra riêng vì cả ngày mẹ chồng chỉ biết so sánh mình với em dâu. Chồng tôi chẳng động viên vợ câu nào thì thôi, đã thế anh còn bảo anh thấy mẹ nói cũng đúng, tôi có bằng em dâu điểm nào đâu mà so bì.
Tôi giận lắm. Không bằng cũng được, sao cứ phải mang tôi ra để tâng bốc em dâu. Từ mẹ chồng đến chồng tôi, ai cũng cho em dâu tôi là nhất. Giả sử em dâu tôi xuất thân nghèo khó, cả tháng lương ba cọc ba đồng thì có ai còn so sánh không? Tôi mệt mỏi lắm, chồng tôi cũng có xuất chúng đâu mà cứ phải đòi hỏi vợ bằng người khác. Giờ tôi nên làm gì để chồng chịu ra riêng cho thoải mái đây?
Theo V.N/Helino