Tôi, người đàn bà đã cũ, trong tim quá nhiều vết cắt, thêm một nhát nữa cũng chẳng đau.
Ảnh minh họa.
Chiều mưa kéo dài do bão, trời chìm dần trong màn mưa ủ ê. Tôi không buồn, không đau, không bàng hoàng khi anh nói muốn chia tay. Tôi không còn lo sợ vì công việc quá ngổn ngang, bờ vai đã trống hoác về một phía, chao nghiêng. Tôi không buồn, không đau mà nước mắt cứ chực trào khi nhìn ngoài kia mưa rả rích, gọi kỷ niệm yêu ùa về. Tôi nói với anh: "Sau này có giận nhau điều gì, hãy nhớ những ngày lang thang rồi gặp tận cùng của sự hiểm nguy để mà thương nhau". Tôi không muốn là gánh nặng của anh cho nên khi anh nói lời chia tay, tôi im lặng, dường như tôn trọng quyết định ấy của anh.
Tôi, người đàn bà đã cũ, trong tim quá nhiều vết cắt, thêm một nhát nữa cũng chẳng đau thêm. Ngoài kia mưa vẫn rơi, nỗi nhớ cứ đong đầy trong ký ức. Hai con người lặn lội trong đêm để chứng kiến tận cùng của bi đát, lẽ nào anh đã vội quên? Mưa phố núi dai dẳng, bàn tay anh lạnh cóng vẫn ấm áp gọi tên tôi trong giây phút đó. Hình ảnh anh lom khom, lùng bùng trong bộ áo mưa lượm từng quả dâu rơi vãi khắp đường không thể phai nhòa trong tôi. Tôi không hỏi anh giận tôi về điều gì và vì sao giận. Tôi trở nên quá già trong suy nghĩ và sẵn sàng đón nhận những gian nguy. Tôi đã vượt ngưỡng của nỗi đau và sự mất mát, vì vậy có nỗi đau nào, có sự mất mát nào vượt lên trên được nữa?
Ngoài kia mưa vẫn rơi, nhá nhem tối, tôi đội mưa cùng anh trên đoạn đường đèo trong sương mù đầy nguy hiểm. Niềm vui sướng, tâm hồn lãng mạn của tôi qua rất nhanh khi tôi chưa kịp reo lên hết câu: "Ôi, sương mù" thì nỗi lo sợ lại ập đến một cách nhanh chóng. Tôi cứng người khi không thấy gì trước mặt. Trong thời khắc ấy, tôi chỉ thốt lên: "Em sợ quá, anh ơi". Tôi bây giờ như con diều, chỉ tìm cách nương theo gió mà bay lên, như cung tên đã giương sẵn và phải bắn, như nước lũ chảy ào ào xuôi về, không thể quay lui, không thể dừng lại. Những kỷ niệm cùng anh tôi chẳng thể nào quên, giờ anh đã không còn yêu tôi nữa, tôi phải làm sao để quên anh đây?
Theo Hằng/ Ngôi Sao