Đến con tôi cũng không được họ chấp nhận thì tại sao bây giờ tôi lại phải chấp nhận yêu cầu nghịch lý của họ?
Ảnh minh họa
Tôi là bác sĩ bệnh viện tuyến tỉnh. Để có được ngày hôm nay, tôi đã trải qua biết bao nhiêu đắng cay, đã phải đổ biết bao nước mắt và cả máu.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Năm lên 8, bố tôi bị tai nạn lao động. Khi chứng kiến ông hấp hối trong bệnh viện, tôi đã nuôi ao ước sẽ trở thành một bác sĩ giỏi để có thể cứu người. Một mình mẹ tôi gồng gánh nuôi hai chị em tôi nhưng vẫn không thể lo cho chúng tôi ăn học chu đáo nhất. Chị tôi đã phải gác lại ước mơ trở thành cô giáo để đi làm kiếm tiền lo cho tôi học.
Học năm hai đại học thì tôi có bầu với người yêu. Từ đó mở ra cả một chuỗi ngày đau thương mà tới tận bây giờ tôi vẫn bật khóc khi nhớ lại. Người yêu tôi học đại học Bách Khoa, tôi học đại học Y. Tôi đưa anh que thử thai, anh lạnh tanh bảo tôi tự giải quyết.
Tôi tìm đến tận nhà anh với hy vọng họ sẽ chịu trách nhiệm cho đứa bé trong bụng mình. Cay đắng làm sao, mẹ anh lại dùng chổi đuổi đánh tôi như đánh tà. Khi đuổi được tôi ra ngoài cổng rồi, bà ta đứng chống nạnh gọi mọi người đến mà xem “cái con mặt dày, đi chửa hoang với thằng nào rồi đổ vạ cho con nhà này”.
Mọi người chỉ chỏ, bàn tán. Tôi khóc cạn nước mắt trong nhục nhã rồi đi về. Đêm đó, tôi rạch tay mình mà vẫn không thấy đau. Mẹ và chị tôi biết chuyện đã bắt xe lên tận thành phố với tôi ngay hôm đó. Khi thấy tay tôi chi chít những vết rạch đẫm máu, mẹ tôi cứ ôm lấy tôi mà khóc.
Hôm sau, chị tôi làm đơn xin bảo lưu kết quả học tập rồi đưa tôi về quê. Tôi trầm cảm một thời gian. Sau khi sinh con, tôi đã từng có suy nghĩ tự tử vì quá nhiều áp lực bao vây mình. Cũng may bên cạnh tôi luôn có mẹ và chị. Hai người thay phiên nhau chăm sóc, canh chừng tôi. Mãi đến một hôm, khi tôi nghe tiếng mẹ tôi khóc dưới bếp, tôi mới sực tỉnh. Tôi đã vì một tên đàn ông không đáng mà làm khổ cả con mình, cả mẹ, cả chị mình.
Khi con được 1 tuổi, tôi quay lại trường học. Vất vả nhân lên gấp đôi khi tôi phải vừa học vừa làm đủ việc để kiếm thêm tiền nuôi con. Bên nội chẳng đoái hoài đến sự xuất hiện của con. Một đồng chu cấp tôi cũng không nhận được.
Đến nay, con tôi đã được 5 tuổi. Và tôi mới gặp lại người cũ cùng mẹ anh ta vào hôm qua. Khi đó, tôi đang trực ban thì có một ca cấp cứu chuyển vào. Nhìn thấy người cũ, tôi đã rất bất ngờ. Dù hận họ ngút trời nhưng tôi không thể làm trái lương tâm được. Tôi vẫn tiến hành cấp cứu, giúp mẹ anh ta thoát khỏi cửa tử.
Đến sáng nay, anh ta đến gặp tôi và nói những câu mà tôi chỉ biết cười. Anh ta xin tôi hãy chăm sóc mẹ anh ta giúp, giờ nhà anh ta chẳng có ai nghỉ việc được để vào chăm mẹ cả. Nếu tôi không giúp, có lẽ anh ta phải thuê người giúp việc. “Dù gì mẹ anh cũng là bà nội con em mà”.
Tôi cười và lịch sự mời anh ta ra khỏi phòng. Buồn cười làm sao với cái yêu cầu và cái lí do lãng xẹt ấy. Vì bà ấy mà tôi đã lao đao suốt một thời gian dài, danh dự bị ảnh hưởng nặng nề. Đứa bé cũng không được họ chấp nhận thì tại sao bây giờ tôi lại phải chấp nhận yêu cầu nghịch lý của họ? Tôi chỉ băn khoăn một điều là có nên xin nghỉ phép một thời gian để không phải gặp họ nữa không? Hay cứ hiên ngang mà làm đúng việc của mình dù ngày nào cũng chạm mặt?
Theo M.H/Helino