Những tưởng người yêu sẽ thông cảm cho tôi, vậy mà hôm nay khi nói chuyện anh cũng bảo rất thất vọng về tôi.
Hiện tại tôi đang công tác ở một bệnh viện tỉnh và là bác sĩ khoa ngoại. Tôi có người yêu làm giáo viên, chúng tôi quen nhau đến nay cũng đã hơn một năm. Tình cảm của chúng tôi trước giờ rất tốt. Vậy mà chỉ vì một chuyện nhỏ, tôi lại bị mất điểm trong mắt gia đình người yêu.
Nói thật tôi chưa từng phải chê trách người yêu ở điểm gì. Anh là mẫu người tốt, rất thấu hiểu cho tính chất công việc của tôi. Nhiều khi tôi hẹn anh đi chơi nhưng đến phút chót lại phải hoãn vì có ca mổ đột xuất. Vài lần bị tôi cho leo cây như vậy nhưng anh cũng chưa từng giận dỗi tôi. Thậm chí người yêu tôi còn động viên và nói anh rất tự hào khi có một người bạn gái như tôi.
Tôi cũng đã từng gặp bố mẹ anh vài lần. Hai bác cũng tỏ ra quý tôi. Lần nào bố mẹ người yêu đến viện khám, tôi cũng đưa hai bác đi làm thủ tục còn đứng đợi ở phòng khám đến khi có kết quả. Có lần mẹ người yêu nói rất mong tôi và con trai bác làm đám cưới. Bác quý tôi vì tôi là người có học thức lại biết cách sống.
Có lẽ nếu không có chuyện ngày hôm qua thì tôi sẽ không bị mất điểm trong mắt gia đình nhà người yêu. Tối qua tôi phải trực đêm, đang ở bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của người yêu nói bố anh bị tai nạn và đang trên xe cấp cứu đến bệnh viện.
Đúng lúc xe cấp cứu chở bố người yêu vào thì một xe khác chở bệnh nhân bị tai nạn nghiêm trọng hơn cũng được đưa vào. Nhìn sơ qua vết thương của bố người yêu, tôi thấy không nghiêm trọng lắm nên đã chỉ định một bác sĩ trực khác làm nhiệm vụ thăm khám. Còn tôi thì vội theo chiếc băng ca kia vào phòng mổ gấp vì bệnh nhân đã hôn mê sâu.
Trước khi vào phòng mổ, tôi cũng đã dặn dò người yêu và nói anh không nên lo lắng. Bố của anh chỉ bị thương nhẹ bên ngoài không nghiêm trọng lắm. Khi đó người yêu tôi cũng nói tôi nên làm việc và đừng quá lo lắng cho bố anh.
Trải qua hơn 5 tiếng trong phòng phẫu thuật, tôi trở ra và hỏi về tình trạng của bố người yêu. Đúng như tôi dự đoán, bác trai chỉ bị xây xước và trật chân. Khi tôi đến phòng bệnh và hỏi thăm thì bố mẹ người yêu tôi đều tỏ ra lạnh nhạt. Tôi cũng mong các bác thông cảm vì trong tình huống nguy cấp, tôi buộc phải ưu tiên bệnh nhân có tình trạng nặng hơn. Lúc này bác gái liền buông lời trách tôi: “Bác làm sao có thể hiểu được. Bệnh viện đông bác sĩ như thế, chẳng lẽ không có cháu thì người ta không được điều trị hay sao?”.
Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào cho bác hiểu. Tôi là bác sĩ trực chính nên đứng mổ là trách nhiệm. Hơn nữa lương tâm nghề nghiệp không cho phép tôi bỏ mặc bệnh nhân bị nặng được. Những tưởng người yêu sẽ thông cảm cho mình, vậy mà hôm nay khi nói chuyện anh cũng bảo rất thất vọng về tôi. Tôi không nghĩ rằng chỉ vì một việc như vậy mà mình lại bị mất điểm trầm trọng đến thế. Chẳng lẽ tôi đã làm sai thật sao?
Theo Helino