Bữa trưa, bạn trai ăn rất ngon miệng và khen mẹ tôi nấu ăn ngon. Nhưng rồi sau đó, cả nhà tôi "hết hồn" khi nghe anh nói: “Nếu bác đẹp gái hơn tí nữa thì đúng là vừa có tài vừa có sắc, tiếc ghê".
Chẳng là tôi và bạn trai yêu nhau đã gần 7 tháng nay. Chúng tôi cũng đã bàn chuyện cưới hỏivà dẫn nhau về ra mắt gia đình. Không phải tôi quá vội vàng đâu. Chỉ là tuổi tôi và anh cũng lớn rồi nên không có thời gian yêu đương lãng mạn nữa.
Cơ mà hiện giờ tôi đang phân vân quá mọi người ạ. Bạn trai tôi cái gì cũng được. Ngoại hình điển trai, công việc ổn định, cơ thể rắn chắc, chuyện giường chiếu cũng rất tuyệt vời. Chỉ có điều, anh ấy nhiều khi vô tư quá lại hóa vô duyên.
Nói ra cũng buồn cười nhưng mới đầu tôi lại thích anh vì tính vô tư đó. Đi chơi chung một nhóm bạn nhưng anh lại thẳng miệng chê tôi lùn, xấu nhất nhóm. Tôi giận tím mặt và nghĩ anh chàng này vô duyên đến thế là cùng. Nhưng cũng nhờ ấn tượng xấu đó mà tôi nhớ anh nhất trong nhóm.
Lần thứ 2 gặp lại nhau là khi chúng tôi cùng chứng kiến một vụ tai nạn. Nạn nhân là một đứa bé băng qua đường bị một chiếc xe máy đụng phải. Tôi còn lúng túng chưa biết làm sao thì đã thấy anh chạy thẳng tới bế bé vào lề đường. Một số người nháo nhác gọi tìm bố mẹ bé nhưng không được. Anh nôn nóng rồi bế bé và lớn tiếng kêu tôi ngồi sau ôm bé để đưa bé vào viện.
Hôm ấy anh tạm ứng trước tiền cấp cứu cho bé. Khi biết gia đình bé nghèo khổ, anh đã cho họ luôn số tiền đó. Từ đó, ấn tượng về anh trong tôi khác hẳn. Tôi cũng nhận lời hẹn hò với anh vì thấy anh là người tốt.
Nhưng tôi phải công nhận rằng, nhiều khi sự nhiệt tình, vô tư thái quá của anh cũng trở thành phiền phức. Tôi dẫn anh đi thăm chị họ mới sinh xong. Không như những người con trai khác không chịu vào phòng sinh, người yêu tôi cứ thản nhiên vào như không có gì.
Nói chuyện một hồi, anh vô tư vạch bỉm thằng bé con chị ấy ra xem. Rồi anh hồn nhiên phán: “Thế này, lớn lên ế vợ quá”. Tôi giật mình nhìn anh. Anh vẫn thản nhiên như không. Chị họ tôi hiền lành nên không nói gì nhưng có lẽ trong lòng rất khó chịu.
Chưa hết, anh nhìn qua giường kế bên, thấy một chị nọ đang cho con bú. Anh quay sang bảo tôi: “Sau này em sinh con không biết ngực có to như người ta không?” Tôi chưng hửng. Chị kia chẳng hiền nên mắng anh vô duyên, trơ trẽn. Tôi muối mặt kéo anh ra ngoài. Sau đó, anh giải thích là lần đầu tiên anh đi thăm đẻ nên chẳng biết phải kiêng cữ mấy điều đó.
Rồi anh về nhà tôi chơi. anh mua cho bố tôi một bộ quần áo. Hồi giờ tôi mới thấy ai ra mắt lại mua quần áo cho bố vợ tương lai. Kết quả là bố tôi mặc không vừa. Anh cố kéo cái áo xuống kèm theo câu: “Bụng bác bự quá. Cái áo con lựa size to nhất rồi mà vẫn không vừa. Bác giảm cân đi chứ già dễ bị máu nhiễm mỡ lắm đó”. Bố tôi cười cười nhưng giận lắm. Sau hôm đó, ông cứ chê tôi kén chọn mãi cuối cùng chọn đúng một gã dở dở ương ương.
Bữa trưa, anh ăn rất ngon miệng và khen mẹ tôi nấu ăn ngon. Nhưng rồi sau đó, anh nói luôn: “Nếu bác đẹp gái hơn tí nữa thì đúng là vừa có tài vừa có sắc, tiếc ghê". Anh nói thế chẳng khác nào chê mẹ tôi xấu. Mẹ tôi cười cười cho qua nhưng sau đó không còn đon đả gắp cho anh nữa.
Giờ thì bố mẹ tôi đang cân nhắc mọi thứ khi tôi đòi cưới. Mà tôi cũng đang phân vân quá. Anh tốt thì tốt thật nhưng tôi sợ về sống với nhau chắc tôi không chịu nổi tính cách này của anh. Tôi phải làm sao để anh bỏ tính nhiều chuyện vô duyên đây? Anh thì cứ nói rằng tại anh vô tư, anh bảo tôi hay để ý nên mới cảm thấy vậy. Nhưng mà rõ ràng là anh vô duyên, đúng không mọi người?
Theo T.N.H/ Thời Đại