Tôi dừng mắt tại dòng chữ “ngày đặc biệt” ở gần cuối quyển nhật ký. Những dòng chữ ở đó đã khiến tôi rớt nước mắt…
Tôi từng học tại một trường cao đẳng y. Sau khi tốt nghiệp, tôi chỉ xin được chân điều dưỡng tại bệnh viện tư nhân nhỏ gần nhà.
Trước đây, tôi từng được họ hàng, làng xóm gắn mác con ngoan, trò giỏi. Tuy nhiên, năm cuối trung học phổ thông, tôi dính vào yêu đương nên chểnh mảng chuyện học hành. Vì thế, bố mẹ tôi đã vô cùng thất vọng. Đặc biệt là mẹ, người từng kỳ vọng vào nhiều nhất ở tôi. Tôi mất hẳn động lực ôn thi lại nên chọn đại một trường xa xa, đi học cho xong.
Tôi có một cô em gái, chỉ kém tôi hai tuổi. Vì hai chị em chênh lệch không nhiều nên nhìn như bạn bè. Tuy nhiên, em gái lại xinh xắn hơn tôi rất nhiều. Em ấy học đại học luật và mới ra trường được vài tháng. Mặc dù trẻ tuổi nhưng em gái tôi học tốt, giỏi ngoại ngữ nên rất năng động và quan hệ rộng rãi. Tính tình em ấy lại hào sảng nên luôn được mọi người xung quanh quý mến.
Vô hình chung, em gái luôn là chuẩn mực để mẹ tôi mang ra làm “tấm gương sáng” mỗi khi tôi mắc lỗi. Nhờ tiền lương hàng tháng của em gái, nhà tôi trả hết nợ vay từ khi chúng tôi đi học. Bố mẹ tôi vô cùng hãnh diện về con gái út. Có khi tôi đã cảm thấy rất ấm ức và ganh tỵ với em ấy. Tôi từng buồn chán khi thua kém em gái, khi phải chịu áp lực nặng nề từ những người thân yêu nhất của mình. Vì thế, chúng tôi hầu như chẳng bao giờ tâm sự chuyện gì với nhau.
Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, khi em gái tôi càng xinh đẹp và thăng tiến thì tôi trở nên mờ nhạt và kém cỏi. Cho đến một hôm, tôi đi ăn nhà hàng với đám bạn cũ thì tình cờ thấy em gái mình bước vào. Vì tôi ngồi quay lưng về phía cửa, cộng với ánh sáng nhà hàng mờ ảo nên em gái không nhìn thấy tôi. Tôi đã định gọi với theo nhưng bỗng thấy một người đàn ông đứng tuổi đi ngay sau.
Tôi căng mắt ra nhìn và nhận ra người đàn ông đó đáng tuổi… bố tôi. Ông ta vội vòng tay ôm eo em gái tôi. Hai người họ đi về phía dãy bàn V.I.P. Tôi thầm nghĩ, nguyên do nào đã khiến em gái tôi hư hỏng như vậy? Rồi mẹ tôi sẽ phải thay đổi suy nghĩ khi biết em gái tôi không hoàn hảo như bà vẫn biết. Thế rồi, tôi lặng lẽ ăn tiếp, định bụng tối về sẽ hỏi em gái cho rõ ràng chứ không muốn làm ầm lên ở đây.
Tôi về đến nhà đã 10 giờ tối mà vẫn chưa thấy em gái mình đâu. Vì thế, tôi sốt ruột, cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên rồi vào phòng em gái ngồi chờ. Ở ngoài cả ngày mệt quá nên tôi nằm xuống giường định thiếp đi chốc lát. Nào ngờ, một vật cộm ở dưới gối đã khiến tôi thấy lạ. Tôi lật gối ra để xem, thì ra là cuốn… nhật ký của em tôi.
Trí tò mò nổi lên, tôi lật từng trang để đọc. Mấy trang đầu không có gì đáng nói bởi chỉ là những suy nghĩ về bạn bè, trường lớp… Tôi dừng mắt tại dòng chữ “ngày đặc biệt” ở gần cuối quyển nhật ký. Những dòng chữ ở đó đã khiến tôi rớt nước mắt.
Cách đây vài tháng, em gái tôi bị đau họng nhiều lần nên đi khám. Tưởng chỉ là viêm họng thường, ai ngờ được căn bệnh ung thư vòm họng đã ập đến bất ngờ với em ấy. Em gái tôi quyết định giấu tất cả mọi người. Từ khi là sinh viên năm thứ 2, một người đàn ông hơn em 21 tuổi đã luôn theo đuổi em, dành cho em rất nhiều tình cảm, sự kiên nhẫn và lòng bao dung.
Trước đây, do sợ chênh lệch tuổi tác và bố mẹ tôi phản đối nên em gái tôi đã không cho mình bước tới. Giờ đây, em gái tôi biết mình không còn nhiều thời gian nên đã mạnh dạn giấu gia đình tôi để hẹn hò với người đàn ông kia.
Tôi biết thương hay trách em gái mình quá ngốc nghếch khi chịu đựng một mình đây? Hóa ra, tôi đã quá ích kỷ khi có những suy nghĩ hẹp hòi như vậy. Chuyện căn bệnh, chuyện tình cảm, có quá nhiều bí mật của em gái tôi mà lẽ ra tôi là chị, là người cần ở bên em nhất để em tâm sự. Vậy mà tôi đã không làm được điều đó.
Tôi cất vội cuốn nhật ký về chỗ cũ rồi trở về phòng mình vì sợ em gái phát hiện ra. Ở thời gian này, tôi biết làm gì để an ủi và động viên em gái tôi đây? Bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết được chuyện này? Giờ tôi rối trí quá, mọi người có thể cho tôi lời khuyên được không?
Theo Thanh Hiên/ Thời Đại