World Cup 2002 đánh dấu sự trỗi dậy của các đại diện châu Á, và 20 năm sau cơ hội tương tự lại đến.
Son Heung Min (7) là cầu thủ châu Á hiếm hoi bị bào mòn thể lực ở các giải châu Âu - Ảnh: REUTERS
Loạt trận giao hữu quốc tế đang diễn ra những ngày qua là một trong số những ví dụ cho thấy điều đó, khi hầu hết các đại diện châu Á sẽ góp mặt tại World Cup tới đều thi đấu tốt.
Lợi thế thể lực
Trên sân nhà, Hàn Quốc cầm hòa Costa Rica 2-2 bằng bàn thắng muộn màng nhưng cũng cực kỳ đẹp mắt của Son Heung Min.
Đó không phải một kết quả quá tốt, nhưng Costa Rica không hề là đối thủ dễ chịu. Nên nhớ đội bóng vùng Bắc Trung Mỹ - Caribbean này từng lọt vào tứ kết World Cup 2014 và là một đối thủ ngang tài với Mỹ, Mexico.
Tương tự, Saudi Arabia cũng giành được một trận hòa trước đại diện có vé dự World Cup là Ecuador, trong khi Nhật đánh bại Mỹ 2-0 và đặc biệt Iran quật ngã Uruguay bằng pha lập công duy nhất của Taremi. Chỉ mình Qatar lạc nhịp trong chuỗi thành tích ấn tượng của các đại diện châu Á khi để thua Canada 0-2.
Tất nhiên một vài kết quả khả quan không nói lên được nhiều điều. Trong những đợt hội quân giữa mùa giải (của các CLB) như thế này, các đội tuyển châu Á thường có nhiều lợi thế hơn những đại diện của châu Âu và Nam Mỹ xét về khía cạnh thể lực.
Nhật Bản là nền bóng đá châu Á có nhiều ngôi sao chơi bóng ở châu Âu nhất hiện nay. Nhưng nói cho cùng, không phải cầu thủ Nhật đang chơi bóng ở châu Âu nào cũng có được vị trí chính thức.
Điển hình như Minamino - người chỉ mới ra sân 4/10 trận của Monaco mùa giải này. Tương tự là Junya Ito (Reims), Kaoru Mitoma (Brighton) hay Genki Haraguchi (Union Berlin).
Một số ngôi sao trẻ như Takefusa Kubo, Ritsu Doan thực sự chiếm được chỗ đứng ở các CLB danh giá (Sociedad và Freiburg), nhưng cũng chưa đến trình độ phải cày ải hết trận này đến trận khác.
Tương tự là tuyển Hàn Quốc và Iran. Son Heung Min (Tottenham) hay Taremi (Porto) có thể là ngôi sao không thể thay thế ở CLB của họ, nhưng Hwang Hee-Chan (Wolverhampton), Azmoun (Leverkusen) và Ghoddos (Brentford) tuy cũng rất nổi tiếng nhưng vẫn chỉ là cầu thủ dự bị ở châu Âu.
Các ngôi sao này vì vậy khi trở về tuyển quốc gia đều có nền tảng thể lực sung sức. Càng đến gần World Cup, lợi thế này sẽ càng rõ rệt.
Càng đến gần World Cup càng lợi thế
Đó là với những ngôi sao chơi bóng ở châu Âu. Các cầu thủ Hàn Quốc, Nhật Bản còn lại (chơi ở giải trong nước) cũng có một lợi thế khác.
Truyền thống của các nền bóng đá Đông Á là giải vô địch quốc gia kết thúc trong tháng 11, và K-League (Hàn Quốc) cùng J-League (Nhật Bản) cũng không ngoại lệ.
J-League mùa giải năm nay sẽ kết thúc vào ngày 5-11, còn K-League thậm chí sớm hơn một tuần.
Các cầu thủ Nhật và Hàn chơi ở giải trong nước vì vậy có đến hơn nửa tháng để nghỉ ngơi và hội quân cùng đội tuyển trước thềm World Cup. Trong khi đó, những ngôi sao trở về từ châu Âu chỉ có vỏn vẹn một tuần lễ.
VCK Asian Cup thường diễn ra vào đầu tháng 1, kỳ World Cup năm nay diễn ra với khoảng thời gian gần tương tự (từ cuối tháng 11 đến tháng 12).
Có thể nói, các đại diện Đông Á sẽ ít bỡ ngỡ hơn những CLB của châu Âu, Nam Mỹ và Bắc Trung Mỹ - Caribbean, đặc biệt khi World Cup 2022 diễn ra tại một quốc gia châu Á.
Thiên thời, địa lợi đều đang dành cơ hội cho các đại diện châu Á. Đừng ngạc nhiên nếu những chiến thắng bất ngờ, như của Nhật và Iran mới đây, sẽ được tái hiện trên đất Qatar sau hai tháng nữa.
Theo Tuổi trẻ
https://tuoitre.vn/world-cup-2022-thoi-cua-cac-dai-dien-chau-a-20220926105622709.htm