Tên chỉ huy tàn quân Pol Pot bị thương máu me, thê thảm nhận ra chiếc túi Claymore đựng bản đồ và la bàn bị cháy, mất phương hướng nên chúng không thể áp giải Tùng về căn cứ. Đám người phải mò mẫm trong rừng Miên hoang vu, đầy bất trắc. SaLy trở thành cô gái duy nhất giữa ba con đực như lạc vào giữa một bầy lang sói khốn khổ. Cô lần lượt bị hai tên lính áo đen như những kẻ súc sinh giày vò, chà đạp lên thân thể con gái, đau đớn. Cô nhắm mắt nghĩ tới hình ảnh người lính quân tình nguyện Việt...
Mặc dù Hùng đã vùi đầu vào công việc, tìm đến rượu, những cuộc tình khoảnh khắc nhưng anh không thể quên được hình bóng của Thảo. Hai tháng nằm viện vì...
Thảo ngày càng tỏ ra dửng dưng với mọi chuyện, từ chuyện con cái, công việc… đến quan hệ vợ chồng. Linh cảm vợ đang có điều gì bất ổn, Nam đã bố trí một...
Trong buổi sáng đi cùng vợ lên mạn nam cầu Thăng Long tìm đất, vô tình Lãm đã bận lòng vì phaỉ chứng kiến một việc không mấy vui. Lúc đi qua khách sạn...
Buổi khánh thành ngôi nhà ba tầng của vợ chồng Nam Thảo là một sự kiện đáng kể trong phố nhà binh. Khách khứa, bạn bè đến dự ai cũng ăn vận lịch sự, hân...
Hai tháng thực hiện nốt hợp đồng cây mía đối với Lãm qua rất nhanh. Những ngày này Lãm chỉ làm lấy lệ mà đầu óc hoàn toàn chỉ tập trung vào tìm tòi những...
Loan đưa Sáu Hùng, Tổng Giám đốc hãng điện tử phía nam đến gặp Thảo để bàncụ thể về việc thuê mặt bằng ngôi nhà của vợ chồng chị. Thoạt nhìn, Thảo chợt...
Mùa đông trôi qua cũng là mùa gặt hái lợi nhuận thuốc lào bất ngờ của Lãm. Nhận thấy tầm quan trọng của cái thứ thuốc này với đồng bào miền núi, gã tạm...
Thảo đã trở về. Sự trở về của chị đã trở thành một ngày hội đối với những người trong khu Phố Lính. Nó không chỉ đơn thuần hàm nghĩa đoàn tụ thông thường...
Đúng như lời chị hàng nước nói , Lãm đi buôn mía thật. Vốn thích mía, nghiện mía nên gã có thể thẩm định chất lượng mía như thế nào chỉ qua vỏ ngoài và...
Thảo vẫn gửi hàng và thư về đều đặn. Cô ấy vẫn không bị cuộc sống phương Tây làm mất đi sự đức hạnh, đoan chính của mình. Tuy nhiên , có một lần cô vô...