Tưởng rằng đã sống lại được tình yêu với chồng nhưng khi Nhân đi rồi, Hai Thanh bỗng nhận ra mình không còn yêu anh nữa, chỉ là cái phần làm vợ của cô vẫn muốn giữ lấy anh, chiếm lại anh. Cô thấy thương chồng vô hạn. Không muốn anh mất đi niềm tin rằng mình đã hoàn toàn lấy lại được tình yêu của vợ, cô quyết định sẽ sống cho niềm vui và hạnh phúc của chồng.
Xuân Hương rời trấn Yên Quảng về Thăng Long kêu oan đến Tổng trấn Bắc Thành Lê Chất cho chồng. Nhưng Chất né tránh giao cho Trần Quang Tĩnh giữ chức Quan...
Sau ba năm Xuân Hương chịu đại tang mẹ, cuối 1816, Trần Phúc Hiển đón Xuân Hương từ kinh thành Thăng Long về làm dâu dinh thự Hải Đông trấn Yên Quảng....
Mùa xuân năm Quý Mùi (1813) , Phúc Hiển chính thức ngỏ lời yêu với Xuân Hương. Hai người đã làm lễ ăn hỏi vào mùa thu năm ấy. Nhưng rồi mùa xuân đến, lễ...
Hồ Xuân Hương gặp Trần Phúc Hiển – Tri phủ Tam Đái trong một lần nàng đi buôn xa, lên thành Sơn Tây năm 1810. Sau buổi gặp gỡ nhân duyên ấy hai người như...
Sau khi người vợ cả là Đoàn Thị Huệ qua đời, Nguyễn Du tìm được bến đỗ mới với người vợ kế họ Võ quê ở Tiên Điền vào năm 1799. Sau đó là những tháng ngày...
Xuân Hương viết thư gửi Đội Kình nói không muốn sống cuộc sống chồng chung nữa. Cuối thư là bài thơ “ Khóc ông Tổng Cóc”. Đội Kình nổi giận khi thấy Xuân...
Bước vào cuộc sống vợ chồng thực, Xuân Hương phải đối mặt với thực tế. Về quê chồng, nàng bị ghẻ lạnh, thị phi bởi cách sống không phù hợp với thôn quê....
Sau chuyện Đội Kinh – Chiêu Hổ giải được câu đối của Xuân Hương, nhân duyên đã đưa chàng đến nhà nàng thơ. Năm 1801, chàng đã chính thức hỏi nàng thơ về...
Xuân Hương đã 22 tuổi. Xuân Hương nghe lời mẹ mở nhưng mối tình đầu dẫu chỉ là trong mộng với Ngyễn Du đâu dễ dứt ra được. Năm 1796, Xuân Hương nghe tin...
Tình cảm giữa Hồ Xuân Hương và Nguyễn Du ngày càng thêm thân thiết. Nhưng dông bão lại kéo về với gia đình chàng. Chàng vẫn ở dinh thự Kim Âu với gia đình...
Từ buổi gặp Xuân Hương ở hồ sen và nói chuyện với nàng, Nguyễn Du thấy trái tim mình mình xao xuyến. Chàng làm thơ và tự hỏi lòng mình trong nỗi nhớ người...